
TÔI TỪNG LÀ MỘT NGƯỜI MẸ RẤT KIỂM SOÁT
“Control is the biggest illusion of parenting. The more we try to control our children, the more we lose connection with them.”
— Dr. Shefali Tsabary
(Tạm dịch: Mong muốn kiểm soát con là một sự ảo tưởng lớn nhất của cha mẹ. Chúng ta càng kiểm soát thì chúng ta càng mất kết nối với con)
💔💔💔
Tôi không nhận ra điều đó ngay từ đầu. Tôi chỉ nghĩ rằng mình đang làm những gì tốt nhất cho con. Tôi sắp xếp từng bữa ăn, quy định từng giấc ngủ, quyết định con được chơi gì, gặp ai, học cái gì. Tôi tin rằng kỷ luật chặt chẽ sẽ giúp con phát triển tốt, giúp con trở thành một đứa trẻ ngoan, giỏi giang, không phạm sai lầm. Tôi đã đặt con vào một khuôn mẫu hoàn hảo, nhưng tôi không nhận ra rằng chính mình đang tước đi quyền được là chính mình của con.
Tôi từng tự hào khi thấy con luôn vâng lời, khi con không tranh cãi, khi con luôn làm theo những gì tôi sắp đặt. Nhưng rồi, một ngày nào đó, tôi giật mình nhận ra: Con tôi không có chính kiến. Con sợ phạm sai lầm. Con không dám ra quyết định. Con không biết mình thực sự muốn gì.
Tôi đau đớn nhận ra rằng tất cả những điều tôi làm, tất cả những sự kiểm soát mà tôi nghĩ là vì con, thực chất là vì chính tôi – vì nỗi sợ của tôi, vì cái tôi của tôi, vì tôi muốn con trở thành một phiên bản nhỏ của chính mình, chứ không phải là một cá thể độc lập.
Cách đây 7 năm, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi học cách buông bỏ. Nhưng kiểm soát là một con quái vật tinh vi – nó không biến mất, nó chỉ thay đổi hình dạng. Tôi không còn ép con ăn rau, nhưng tôi tỏ ra thất vọng khi con không ăn. Tôi không còn cấm con khóc, nhưng tôi nói: “Tại sao con lại buồn? Đừng buồn như thế!” Tôi tưởng rằng mình đã tiến bộ hơn, tỉnh thức hơn, nhưng thực chất tôi vẫn đang điều khiển cảm xúc của con, chỉ là bằng một cách vi tế và khó nhận ra hơn.
Tôi đã làm gì để khắc phục điều này?
Tôi phải đối diện với sự thật: phần lớn những điều tôi làm cho con đi từ cái tôi của chính tôi, từ nỗi sợ của chính tôi. Tôi cần nhận ra điều đó thì tôi mới tìm cách buông cái sự kiểm soát đang lấp ló trong từng câu nói và hành động của tôi được.
Tôi bắt đầu với nhận thức mới: Kiểm soát không nằm ở hành động, mà nằm ở động cơ phía sau. Tôi học cách hỏi chính mình:
“Điều này là vì con, hay vì tôi?”
“Mình muốn con làm điều này là vì con nhưng nếu con không làm thì mình cảm thấy gì” Sợ hãi? Không được tôn trọng? Mất quyền lực…ủa nếu con không làm mà mình cảm thấy như thế thì mình vì con chỗ nào?
“Nếu vì con mà con không làm thì mình sẽ cùng con tìm cách chứ ta? Chứ sao lại trừng phạt hay đe dọa”
…Tỉnh thức là như vậy đó mọi người, là sự soi rọi, tự quán chiếu những thứ trong tâm của mình.
Thân mến,
Mình là Vy (Valyria)